Thần tượng sụp đổ
Trên đường tầm thầy học đạo, chúng ta không biết thầy nào hay thầy nào dở, nên hễ nghe ai nói thầy nào nổi tiếng, giảng hay là chúng ta tìm đến. Tìm một vị thầy nổi tiếng không có gì sai quấy, nhưng chúng ta cần phải vận dụng tánh linh và lý trí để xem xét lời dạy của thầy đó có đem lại lợi ích cho mình và người hay không?
Khi bị khổ đau, phiền não mà nghe được một vị thầy nào đó giảng hay, chúng ta thường nghĩ là theo học với thầy đó sẽ cứu mình hết khổ. Thầy giảng hay là chuyện của thầy, còn mình có hết khổ hay không là chuyện của mình. Nghe giảng xong thì phải đem ra áp dụng tu tập để chuyển hóa khổ đau. Vì thế trong bài sám Tịnh độ của kinh Nhật tụng có câu: "Chúng con khổ nguyện xin cứu khổ, chúng con khổ nguyện xin tự độ". Muốn hết khổ thì chính mình phải tu tập. Đức Phật chỉ là người chỉ đường (đạo sư), còn đi hay không là chuyện của mình.
Đức Phật dạy khi học đạo phải "y pháp bất y nhân" để phòng ngừa đệ tử chạy theo vị thầy vì tình cảm, vì háo danh, hay vì lợi dưỡng mà quên đi phần chính là giáo pháp. Chính vì "y nhân bất y pháp" mà nhiều người ban đầu háo hức chạy theo một vị thầy nổi tiếng, sau một thời gian nhận ra là thầy vẫn còn những tánh hư tật xấu hoặc thầy trò xích mích nhau thì thần tượng ban đầu bị sụp đổ.
Thần tượng sụp đổ là một vết thương tâm linh rất lớn, nếu không biết chữa trị thì tác hại vô cùng, nó làm cho người cầu đạo chán nản, thất vọng, xa lìa đạo lý, và nhiều khi đâm ra nghi ngờ, thù ghét tất cả chư tăng, hoặc tệ hơn nữa là rêu rao bêu xấu nhau, tạo khẩu nghiệp, gây oan trái nhiều đời nhiều kiếp.
Quy y nhị bảo
Cũng vì thiếu sáng suốt, đi theo một vị thầy vì tình cảm, nên khi cơm không lành, canh không ngọt thì chết dở. Tình cảm ở đây không có nghĩa là yêu thương mà là cảm tình. Thí dụ đến chùa được thầy hỏi thăm, chú ý, ân cần, ưu đãi, rồi cảm thấy quý mến thầy và lui tới thường xuyên để công quả, giúp đỡ, hộ trì thầy.
Có nhiều người chỉ thích đến chùa làm công quả mà không thích học đạo, nghe pháp. Đây là một điều vô cùng thiếu sót, vì không học đạo nên không biết cách tu tâm sửa tánh. Trước kia ở nhà thường làm cơm cho con cháu, nay vô chùa thì làm cơm cho quý thầy. Người nào cũng muốn trổ tài nấu nướng, dâng lên quý thầy món ngon, vật lạ. Từ đó sinh ra tranh giành phiền não trong nhà bếp. Lỡ hôm nào thầy không ăn món của mình mà ăn món của người khác thì buồn. Đó là nói về phụ nữ. Còn nam giới thì chỉ thích ủi đất, xây tường, đắp tượng, lợp ngói, đào hồ thả sen, lát gạch, v.v... Nói chung ai cũng cố gắng ra sức đóng góp cho ngôi Tam Bảo. Đó là điều rất tốt, nhưng vì không chịu học đạo, nghe pháp, tu tập nên những tánh tham, sân, si, mạn, ganh không được diệt trừ, và từ đó dễ sinh ra phiền não khi có chuyện đụng độ về quyền lợi.
Nếu phiền não giữa Phật tử với nhau thì còn đỡ, nhưng nếu phiền não với thầy mà không giải tỏa được thì "thần tượng sụp đổ". Trước kia kính mến thầy bao nhiêu thì nay giận hờn và thù ghét thầy bấy nhiêu. Nhiều người tức giận bỏ chùa, ra ngoài nói xấu thầy khiến người khác mất niềm tin nơi chư tăng và tuyên bố từ nay chỉ quy y nhị bảo (Phật và Pháp) chứ không quy y Tăng bảo nữa.
Vì có tà kiến như vậy nên quả báo sau này sẽ không gặp được những bậc chân tu đạo đức mà tiếp tục gặp các tà sư, đạo đức giả và càng làm cho mình mất tín tâm.
Đúng ra, sau khi thất vọng về một vị tăng, ni nào thì phải tự trách mình đã vô minh, thiếu phước, thiếu suy nghĩ, không sớm nhận ra bản chất của vị đó, hoặc do đời trước hay phỉ báng, nói xấu Tăng bảo khiến đời này không gặp được bậc chân tu. Và phải thành tâm sám hối, cầu nguyện Tam Bảo gia hộ cho mình nghiệp chướng tiêu trừ, sớm gặp được thầy lành bạn tốt dẫn dắt trên đường đạo.
Bài viết được Đạo Phật Nguyên Thủy trích từ cuốn sách
Dòng Đời Vô Tận của Hòa thượng Thích Trí Siêu
Nhận xét
Đăng nhận xét