Không có ai
Một dạo chỗ tôi ở mỗi ngày đều có những cú điện thoại quảng cáo, bình thường tôi không nhấc máy, để cho họ nhắn trong máy ghi âm. Nhưng có một nhóm rất lì, cứ điện thoại đều mỗi ngày. Mỗi khi nghe tiếng reng, tôi thực tập chánh niệm, xem đó như tiếng chuông tỉnh thức, đứng yên mỉm cười hít thở ba hơi và lắng nghe lời họ nhắn trong máy. Lần nào cũng cùng một giọng và cùng một nội dung. Một hôm, có lẽ thất niệm, mất kiên nhẫn, tôi phát bực cầm lên và muốn yêu cầu họ đừng gọi nữa. Nhưng khi cầm lên nói lại thì tôi nhận ra đầu giây bên kia là cái máy phát thanh tự động, không có người nói. Ngay lúc đó cái tâm bực của tôi biến mất, bởi vì phía bên kia không có ai hết, vô ngã!
Thông thường chúng ta nổi giận là đối với một người nào đó, chứ đâu có ai nổi giận với đồ vật vô tình. Do đó, khi nhận ra đối tượng là vô ngã (không phải là một người) thì cơn giận tan biến, không còn chỗ đứng. Qua vụ này, những ngày sau tâm tôi bình thản khi nghe tiếng nói quảng cáo trong máy điện thoại vì biết tuy có lời nói đó, nhưng không có ai hết, vô ngã. Lâu lâu, khi chuông điện thoại reng, tôi cũng nghe và nhận ra có những tiếng do người thật nói nhưng tôi cũng thản nhiên luôn, không còn thấy khó chịu nữa.
Thuyền không người
Có một người ngồi trên thuyền đang câu cá, bỗng thấy từ xa có một chiếc thuyền to hơn đang tiến thẳng tới phía mình. Anh vội vã ngừng câu, đứng lên khua tay khua chân, la hét cho chiếc thuyền kia thấy để tránh đừng đâm vào thuyền của anh. Nhưng mặc cho anh la hét và ra dấu, chiếc thuyền kia vẫn từ từ rẽ nước đâm thẳng tới. Cũng may là nó không đi nhanh nên chỉ đụng nhẹ làm anh té nhào xuống sàn. Quá tức giận, anh leo qua thuyền bên kia định đánh cho tên lái thuyền một trận. Bộ nó say rượu hay sao mà không thấy anh ra dấu?
Sau khi tìm kiếm, lục soát một hồi, không thấy ai, anh mới vỡ lẽ ra thuyền này vô chủ, không có người lái, chắc nó tuột neo, trôi lang thang trên sông và đâm vào thuyền mình. Liền khi đó cơn giận của anh biến mất. Bởi vì đâu có ai cố ý đâm vào thuyền của anh đâu! Và cũng đâu có ai là thủ phạm đứng đó để cho anh chửi bới, đánh đập?
Trong cuộc đời, nhiều khi chúng ta có cảm giác là người khác cố ý não hại, chửi bới, nói xấu mình, nhưng nếu nhìn kỹ thì họ cũng chỉ là những người máy vô chủ, bị điều khiển bởi những chương trình tham, sân, si, ganh tị, ích kỷ. Một khi hiểu được như vậy thì cơn buồn giận của mình sẽ tan biến mau chóng giống như anh câu cá trên.
Bài viết được Đạo Phật Nguyên Thủy trích từ cuốn sách
Dòng Đời Vô Tận của Hòa thượng Thích Trí Siêu
Nhận xét
Đăng nhận xét